Mùa giáng sinh năm nay lạnh hơn năm trước...Nó cảm nhận từ cái
se lạnh do tiết trời cuối năm...cái lạnh khiến nó cảm thấy đau nhói ở lồng ngực
nhiều hơn...
Hôm nay, chỉ một chút gió lạnh của mùa đông, một chút chạnh
lòng khi nhìn người ta đang hạnh phúc với tổ ấm bé nhỏ của mình...nó lại dễ
dàng để cảm xúc trượt dài... Chiều đi ngang qua công viên, thấy những đôi tình
nhân nắm tay nhau đi dạo phố,chợt vô thức nhìn lại bàn tay mình...
Mùa đông này liệu có bàn tay nào sưởi ấm bàn tay?
Đêm nay...thành phố nơi nó sinh sống ngập trong ánh đèn rực
rỡ, người ta sóng đôi nhau bước vào nhà thờ, ấm áp, an lành. Riêng nó vẫn lẻ
loi,hòa vào dòng người đang tiến vào thánh đường, dù năm nay nó đã là người ngoại
đạo...nó thấy mình sao mà cô độc...nó thấy mình mong manh trước những cơn gió
mùa đông…
Nhìn ngọn nến cháy sáng trên bàn thờ Chúa...nó chợt nghĩ về
hạnh phúc… Hạnh phúc có đôi khi lung linh huyền ảo như vũ điệu của ngọn lửa,nhưng
cũng dễ dàng vụt tắt, để lại đêm tối mịt mù cho những ai không biết quý trọng
yêu thương.
Thánh đường nơi nó đến, đâu hẳn chỉ dành cho những con chiên
của chúa, mà trong đêm đông lạnh giá này, trái tim của kẻ ngoại đạo như nó cũng
đã được sưởi ấm bởi yêu thương,bởi hạnh phúc thật sự đằng sau những nụ cười ấm
áp của những tâm hồn lạc loài vừa tìm được chốn tựa nương...
Giáng sinh và những lời nguyện ước, với chút se lạnh của gió
và mưa, chút ấm áp của tình người.Giáng sinh năm nay nó vẫn một mình, một mình
thôi nhưng không đơn độc vì nó biết chỉ cần đặt tay lên ngực trái thôi, nơi mà
trái tim đang ngự trị. Ở đó, có tình yêu của bè bạn, của quê hương, của đất nước
và của lòng người…
Vương quốc đó được trải đầy bằng những cánh hoa hạnh phúc,
được thắp sáng bởi những nụ cười...Ở đó có một mảnh đất nhỏ để nó chôn nỗi buồn
và nước mắt khổ đau...có một dòng sông chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Và mỗi
khi chạnh lòng nghĩ về mảnh đất chứa đầy kỷ niệm đó, nó lại cố mỉm cười hy vọng
sẽ có ngày nơi ấy trở thành một khu vườn đầy màu sắc, với những bông hoa mang
tên “hạnh phúc”.
Nó vẫn chạnh lòng mỗi khi gió lạnh mùa đông, vẫn cần một
chút lãng mạn để trái tim không bị khô cứng trước cuộc sống xô bồ. Có những khi
buồn đến mức muốn buông tay khỏi cuộc sống này...Nhưng rồi,cứ sau mỗi lần vấp
ngã, nó lại đứng lên và mĩm cười đón nhận những cơn bão mới.
Hạnh phúc rồi sẽ đến với những ai biết khiên nhẫn chờ đợi.Nó
cũng chẳng biết mình có thể đợi được bao lâu, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi
qua...nó còn được ở trên thế gian này...đã là một điều may mắn...