Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

TỪ NGÀY ANH TỪ CHỐI EM




Từ máy điện thoại hiện lên 1 tin nhắn:
"Chiều nay cà phê nhé?"
"Xin lỗi,mình bận,hẹn khi khác nhé!"

Từ chối một ai thì chẳng vui vẻ gì.Em hiểu cảm giác đó,cái cảm giác bị từ chối.Như một đoạn phim tua chậm,em nhìn thấy mình trong đó,một cái nhìn dứt khoát,đôi mắt ầng ậc nước,bàn tay run run,cố bước đi thật nhanh,thật vửng trên đôi giày cao chưa đầy 2 cm.




Anh có quyền năng ghê gớm,quyền năng bóp nát trái tim em,quyền năng đánh cắp nụ cười của em.
Em từng nghỉ,nếu mình kiên trì,nếu mình cố gắng,anh sẻ cảm động với những tình cảm chân thành nơi em,nhưng cuộc đời của em còn nhạt lắm,nó không thi vị như một quyển tiểu thuyết của Trung quốc,hay một bộ phim thần tượng của Hàn quốc,và em thua.

Em phải từ bỏ,em không muốn mình là một cái bóng lẽo đẽo theo anh khi trời đả đổ mưa.Em không muốn là một cơn gió thổi vào cuộc sống anh sự nhạt nhẽo.Em không muốn những ấn tượng cuối cùng của anh về em là một cái đuôi rắc rối.Và em rời xa anh




Nhìn anh vẩn sống tốt,vẩn vui cười cùng mọi người....nhìn anh chị hạnh phúc bên nhau,em đau lắm.Em chợt nhận ra rằng,bất hạnh nhất là nhìn người mình yêu thương hạnh phúc bên người khác.

Rồi em vẩn sống ,vẩn cười....nhưng đằng sau những nụ cười là những giọt nước mắt....
Em tập cân bằng cuộc sống với những thói quen,những niềm vui mở ra chung quanh.em vui mừng trong chốc lát và thầm nghỉ:"Hình như mình đả dần quên được rồi"




Nhưng rồi giây phút nào đó,một nổi nhớ cồn cào không thể che dấu bao vây em.Em thất vọng thừa nhận "thì ra mình hoàn toàn chưa quên được"Em kiệt sức sau những cố gắng tưởng như vô ích kia.

Mong rằng kỹ niệm rồi sẻ chìm vào quá khứ như khi nó cần phải thế,em tập gói những ký ức tình yêu đẹp đả có,cất nó thật kỹ vào một góc sâu trong tim,mong rằng sau nầy dù có lần mở ra,tim em vẩn bồi hồi nhưng không còn đau nhói nửa.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét