Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

EM NHỚ SÀI GÒN...



Em nhớ Sài gòn...
Em hay nhớ về Sài gòn với con đường Đồng Khởi rợp lá me bay...Sài Gòn với hai mùa mưa-nắng. Sài Gòn nắng đó rồi mưa đó, chợt buồn chợt vui đỏng đảnh như cô gái mới lớn.... Mưa vội và nắng cũng vội... Sài Gòn với hai bờ thương nhớ...nơi hai con người đứng mỗi bên nhớ về một Sài Gòn đong đầy kỉ niệm...

Sang Đông...Sài Gòn không lạnh...cái se se của mùa đông Sài gòn chỉ vừa đủ cho tụi em diện những chiếc áo khoát đủ màu sắc...chỉ mang hơi thở ẩm ướt của mưa giông. Em vẫn nhớ những đêm đông của Sài Gòn tí tách nghe mưa gõ trên bậc thềm đầy lá me rơi. Cũng là những lúc Sài Gòn tĩnh mịch nhất trong những ồn ã náo nhiệt, thâm trầm ....

Sài Gòn nơi em đã từng có rất nhiều kỉ niệm...Một Sài Gòn em đã từng mơ và sống trọn vẹn với nó...Sài Gòn với những kỉ niệm em ngồi trên xe máy anh chở vi vút qua những con đường dài, em đưa tay giữ làn tóc xỏa bay như muốn nắm chặt những yêu thương mong manh dể bị cuốn mất theo gió bụi Sài thành...Sài gòn dịu dàng như những khi em được trao và nhận những thương yêu bình thản giữa lòng thành phố đông đúc. Sài Gòn ấm như hơi thở...hơi thở của những con người tựa vào nhau nhìn mặt trời lặn dần sau những tòa nhà nhấp nhô của thành phố...

Sài Gòn lặng lẽ...chiều muộn...ai đó ngồi một mình nhâm nhi từng giọt cà phê nồng nàn hơi thở của mùa thu đã qua. Ngắm nhìn ánh chiều đổ đầy trên vai Đức mẹ, Sài Gòn lúc ấy không rộn ràng… Sài Gòn sao mà buồn lạ... Nỗi buồn hoang hoải khi bước giữa hai hàng me rụng lá bay bay trong gió se man mác mà người ta hiếm khi cảm nhận được giữa lòng thành phố phồn hoa... Sài Gòn chuyển mùa thật nhẹ, chỉ như cái tích tắc giữa hai đầu thu-đông...Chợt nhận ra có thể Sài Gòn đã sang đông, thu Sài Gòn đâu đó vẩn trĩu nặng trong lòng …

Nhắm mắt...

Em mơ về một Sài Gòn lãng mạn,về một Sài Gòn với mùa lá me bay... Nếu ngày mai là một giấc mơ, em sẽ mơ về một Sài Gòn thật giản dị. Giản dị như sự thật Sài gòn chỉ có hai mùa mưa-nắng. Một Sài Gòn rất lãng mạn với thơ và tình giữa một Sài Gòn khác-của bộn bề lo toan và tất bật mưu sinh. Một Sài Gòn mộc mạc giữa hoa lệ Sài Gòn. Một Sài Gòn trong trẻo giữa những tạp âm cuộc sống cuồng nhiệt...Có một Sài Gòn như thế, nhưng là một Sài Gòn dĩ vãng...

Sài Gòn bây giờ đã thay đổi...Anh đã khác và em cũng đã khác. Nhưng em vẫn tin có một Sài Gòn chân phương tồn tại trong kí ức và cả trong sâu thẳm mỗi chúng ta hiện tại chỉ cần tìm là sẽ thấy...Sài Gòn của chúng ta bây giờ sao vẩn cứ mãi cô đơn.....
Em nhớ Sài gòn...!!!!!

6 nhận xét:

  1. chào bạn làm quen nhé.bài viết hay mtinhf cảm.xin tem vàng

    Trả lờiXóa
  2. Em ở nơi xa nhớ lắm SÀI Gòn
    Anh qua Bến Thành trống vắng nhớ người dưng

    Hihi... qua đọc bài của em, anh thấy SG hôm nay dường như trời nhiều nắng. Chúc một ngày vui nhé.

    Trả lờiXóa
  3. cho anh HAI ké NHỚ SÀI GÒN với em một chút thui...
    ***
    em còn nhớ ...hay em đã quên
    nhớ sài gòn mưa rồi chợt nắng...
    chúc ngày mới bình yên..DIẾM NHÉ.

    Trả lờiXóa