Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐEO NHẪN...



Nơi ấy mùa này nóng lắm phải không anh? 
Cái nắng mùa mưa vàng hoe cháy tóc
Em thương lắm cái trở mình nặng nhọc
Giấc ngủ vùi lăn lóc có tròn đâu…

Biển xa bờ nên sóng biển bạc màu
Em xa anh nên cồn cào… tim nhớ
Nghĩ về anh em nhói từng nhịp thở
Hạnh phúc ngọt ngào anh chắc…có tên em!

Gánh ưu phiền em tự chất nặng thêm
Chòng chành quá một miền kí ức
Trái tim non mềm tưởng vẹn nguyên trong ngực
Nào ngờ đâu…hằn xước tự bao giờ…!

Dẫu em biết rằng là thực chẳng phải mơ
Vẫn ngơ ngẩn trước đường tình ngược lối
Anh như nắng như mây cao xa vời vợi
Ngỡ gần thôi mà tít tận chân trời…

Đêm hạ nồng em tự rót đơn côi
Ngủ ngoan nhé! Người đàn ông đeo nhẫn
Đường tình không anh – em biết là số phận
Vẫn chấp nhận dại khờ nghiêng nỗi nhớ về... anh!(ST)
(Gởi Anh NH...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét